Như vậy có thể thấy, những rào cản địa lý đã trở thành yếu tố ngăn cách hai triều đại Trung Quốc cũng như các cường quốc lục địa khác trong việc vươn quyền lực tới châu Mỹ. Từ xưa đến nay, các phân tích tìm hiểu nguyên nhân vì sao những vấn đề trên lại xảy ra thường quy về các yếu tố mang tính tinh thần như niềm tin, dân tộc tính, tư duy. Nhưng nếu xét ở khía cạnh tâm lý cũng như động cơ của các cường quốc phương Tây và Trung Quốc, khi thực hiện các cuộc viễn dương ở thế kỷ 15, ta lại thấy rất tương đồng: Đó đều xuất phát từ những nỗ lực do nhà nước tài trợ để mở mang thương mại và lan tỏa ảnh hưởng (ảnh hưởng Thiên Chúa giáo ở phương Tây và Khổng giáo ở phương Đông).
Cũng như những người tị nạn tôn giáo và chiến tranh thế kỷ 17 đã rời bỏ châu Âu để xây dựng thuộc địa ở vùng đất mới, đã có một làn sóng của hàng triệu người Trung Quốc đổ tới Nhật Bản, Triều Tiên và Đông Nam Á nhằm lánh xa những cuộc chiến đẫm máu do quân nổi dậy người Hán và người Mãn gây ra. Tuy vậy, thay vì tìm ra một lục địa mênh mông mà người bản địa có trình độ công nghệ quân sự rất thấp như châu Mỹ, người di cư Trung Quốc không thể thực hiện thuộc địa hóa bằng vũ lực ở các mảnh đất họ tới, bởi đó đều là các đế quốc hùng mạnh, có nhiều sắt, ngựa và thuốc súng. Ở quê hương mới, họ chỉ có thể trở thành những cộng đồng buôn bán thay vì trở thành Conquistador (Chinh tướng).
Tóm lại, có thể thấy được địa lý đã quyết định dòng chảy lịch sử thế nào. Tây Âu đã được địa lý ưu ái hơn, dẫn đến “tỷ suất lợi nhuận” khổng lồ mà Trung Quốc không thể nào sánh được.